VỊNH THIÊN ĐƯỜNG
Mong vong hồn cụ Nguyễn Du tha thứ nếu ý tứ bài thơ có xâm phạm chút bản quyền của cụ, nhưng buc minh lắm nên mượn chút lời thơ của cụ làm bài vịnh này để giải tỏa cõi lòng, con thấy phận mình giờ chả thua Kiều là mấy khi trót ở Thiên Đường…Vịnh rằng:
More...
Đau đớn thay phận khách hàng
Thiên đường chẳng thấy mà tan nát lòng
Hai hàng lệ chảy lòng thòng
Ruột đau cơn thắt quặn lòng mẹ cha
Một ngày trời đẹp ngân nga
Áo quần xúng xính trời đà sang trưa
Ghé xem hội thảo vãn chưa
Ngó, nhìn , nghe ngóng thấy lưa thưa người
Xốn xang chồng vợ mở lời
Nhân viên tư vấn đây “ thời vàng son”
“ Thiên đường một chỗ hãy còn
Dành cho anh chị mình bòn tuổi xuân
Mai này du hí xa gần
Lo gì tiền bạc chẳng ngần ngại chi
Chán đi thì để làm gì???
Cho thuê! Tiền ấy còn gì lắm hơn”
Vợ chồng nghe thế mừng rơn
Tiền thời trong túi muốn bơn ra ngoài
Nhân viên liến thoắng miệt mài
Thiên đường tiên cảnh vẽ hoài mắt hoa
Bụng thời lục bục kêu la
Mắt mờ, bụng đói thế là..kí luôn
Ký xong… dạ thấy buồn buồn
Tiền thời xa vắng , thiên đường càng xa
Ngó xa trợ trụi thân nhà
Mênh mông cát trắng lập lòa cơn mơ
Thân em giờ đã xác xơ
Vắt tay lên trán, nằm mơ..
…Thiên đường!
Trả lời